Bây giờ mà còn nói về ngọn đồi gió
thì e là quá đỗi lạc hậu với thực tại đời của người và của tôi hiện giờ. Nhưng.
Sau khi nó tự hiện ra đôi lần trong quá trình timeline tôi mới lờ mờ nhận ra,
thì ra ngọn đồi đó có thật, ít ra, nó đã từng Thật ở một cuộc đời cũ.
Mãi đến đêm nay, khi đang ngồi
thiền sám hối mọi chi tiết chợt ùa về lần nữa, tôi mới chợt nhận ra từng người
trong câu chuyện ấy.
Ngọn đồi vàng màu rơm ở một vùng
nông thôn Châu Âu, trên ngọn đồi ấy có một cái cây cao, tỏa bóng bao la. Theo năm tháng, cây nhìn cô
gái nhỏ sinh ra và chết đi trong cô độc, và một trong những nhánh cây ấy là nơi
từng được dùng để treo sợi dây thòng lọng từng mang đến nỗi bi thương đầu tiên
cũng là duy nhất trong đời cô.
Những năm sau này, rất nhiều những buổi chiều mùa
thu khi những cánh đồng dưới chân đồi trổ vàng ươm, cô lại ra ngắm và để mình
chìm đắm trong vô vàn phức cảm. Vừa bi thương, tươi đẹp, vừa nuối tiếc, và buông xuôi.
Những khi ấy, cô đang không ngắm cảnh trời, là
cô ngắm và tận hưởng bức tranh toàn thể cuộc đời mình. Nơi cô lớn lên, chạy nhảy và nằm rạp vào đám cỏ để không phải tù túng trong nhà, trốn vào mối tình trẻ dại tươi đẹp để quên đi sự cô độc của cha mẹ. Ngày chàng trai bị treo cổ, cô đóng tim và rời bỏ ngôi làng trốn mình vào nhịp sống một thành phố lớn.
Đến khi cô đã là một phụ nữ trung niên, sau những thăng trầm, vứt lại cuộc hôn nhân không trọn vẹn, bỏ công việc và phố thị, cô đã chọn trở về vùng quê cũ, sống những tháng ngày còn lại lặng lẽ, một mình ngay dưới chân ngọn đồi.
Cô đã thôi không trốn chạy mà lựa chọn sống tiếp trong hiện thực và sự cô độc đến hết
cuộc đời, nhưng có lẽ cô đã phong lại một mảng linh hồn mình để nó ở lại mãi
trong những ngày tháng cũ, như cách Cobb chọn ở lại mãi mãi trong giấc mơ của mình.
Một buổi chiều thường, cô yên lặng khép lại cuộc đời mình, yên nhưng những cơn gió thổi qua ngọn đồi, không thanh âm, nhưng chỉ có đám lá mới biết những xì xào của gió là gì.
***
Những ngày SG mưa, tôi lại ra ngắm
và xem mình còn không những nợ nần đang dâng lên theo mùi hương đất ẩm. Và
những lần nhặt nhạnh những mảng linh hồn về để chữa lành tôi lại tự hỏi vì sao
phải là như vậy, còn bao nhiêu nữa những mảnh vỡ ngoài kia.
Ngoài sám hối ra, tôi còn biết làm
gì.